Được tạo bởi Blogger.

Lưu trữ Blog

Thứ Hai, 26 tháng 9, 2011


Cách đây ít năm, trong những ngày trời trong mây vắng, đứng ở cầu Long Biên hay trên những nóc nhà cao tầng hướng ánh nhìn về phía Đông Bắc vẫn thấy một dãy núi mờ ảo trong sương khói. Cũng có thể do nằm ở vị thế chẳng xa Hà Nội là bao nên cái tên Tam Đảo không còn lạ lẫm gì với hầu hết những người đã từng có ý định rong chơi.


Tam Đảo - hòn ngọc ở lưng chừng núi.


Lần giở những trang tài liệu của Pháp ghi chép về Tam Đảo thì vùng “lưng chừng” núi này là một trạm nghỉ trên núi cao nằm ở độ cao ngót nghét nghìn mét. Đây là khu nghỉ mát lý tưởng đối với các quan chức người Âu và gia đình của họ, nhất là vào những ngày nắng nóng. Trong suốt 15 năm, chính quyền thuộc địa đã chi vào đây khoảng 50.000 phơrăng mỗi năm.


Rêu phong, cổ kính giữa những biệt thự, khách sạn, nhà nghỉ hiện đại.


Với lối mái vòm đặc trưng.


Năm 1906, Phủ Toàn quyền Đông Dương quyết định xây dựng trạm nghỉ mát này. Một hợp đồng xây dựng đường sắt cáp kéo và một khách sạn lớn đã được ký kết giữa Chính quyền thuộc địa và một Công ty tư nhân. Bên cạnh những căn nhà nghỉ của Công sứ Vĩnh Yên và của Phủ Thống sứ, cho đến tận năm 1912 ở Tam Đảo hầu như chỉ có nhà ở của lính tráng.


Nay là vị trí nhà khách tỉnh Vĩnh Phúc.


Khu nhà bếp khi xưa giờ chìm trong cỏ dại.


Một mảng tường hiếm hoi còn sót lại của khách sạn Metropole khi xưa.



Trên những đống hoang tàn này từng là những biệt thự tráng lệ...

Xem bài viết đầy đủ

0 nhận xét:

Đăng nhận xét