Được tạo bởi Blogger.

Lưu trữ Blog

Thứ Ba, 2 tháng 4, 2013


27 tuổi không phải là sớm cho một hành trình đi bụi ra nước ngoài lần đầu tiên. Chàng trai mà tôi sắp nói đến sau đây cũng không phải một thanh niên trẻ trung đang ở tuổi liều lĩnh. Bằng tuổi anh giờ đây, bạn bè đã và đang nuôi con lớn, dắt đến trường mỗi ngày. Còn anh, 10 năm nay vẫn đi chiếc xe máy cũ, ở nhà thuê, và số tiền đáng ra mua được cả căn nhà thì được anh dùng để…đi bụi.


Như bất cứ dân đi bụi nào, Nguyễn Chí Linh không phải là người xem trọng vật chất. Ngoài những ngày làm việc, người ta có thể thấy anh tà tà chạy chiếc xe máy đã cũ, đi dép lào và đeo một chiếc ba lô tuềnh toàng. Với người cầu tiến, anh chắc chắn là một mẫu đàn ông "dở hơi" bởi suốt bảy năm qua, thay vì làm lụng, tích cóp, cưới vợ, sinh con, xây nhà, mua xe…thì có bao nhiêu tiền là anh lại "ném" vào việc mua vé máy bay, đi du lịch bụi và các loại sách hướng dẫn du lịch. Chàng trai đã học ba trường đại học gọi cuộc sống của mình là "Cuộc sống du lịch bụi" với "Những tháng ngày đi hoang".


Thật hiếm gặp dân đi bụi nào có sức đi khỏe như Linh. Chỉ cần nhẩm tính 54 quốc gia và vùng lãnh thổ, chia cho bảy năm, cũng đủ để thấy anh đi như thế nào. Mỗi năm, tất cả các ngày lễ, Tết đều được Linh trưng dụng cho…du lịch, chưa kể mỗi năm lại xin nghỉ không lương khoảng một tháng. Có thể nói, cuộc sống của anh chàng này chưa bao giờ ngơi nghỉ với những chuyến đi.


"Một ngày của tôi bắt đầu bằng việc đi làm, sau giờ làm thì chơi thể thao. Đến tối về, nội việc đọc sách, báo, tìm kiếm thông tin trên internet về những nơi sắp đến cũng đã hết ngày." Linh nói. "Với mỗi chuyến đi đến các nước, tôi luôn cố gắng dành ra một tuần cho việc tìm hiểu các địa danh. Với tôi, du lịch không phải là nghỉ dưỡng, mua sắm. Tôi ham mê tìm hiểu văn hóa nên luôn cố gắng hiểu cho bằng hết những nét văn hóa đặc sắc của vùng đất nơi mình có cơ hội ghé thăm."


Vào những ngày đầu xuân, khi gia đình đang quây quần bên nhau đón mừng năm mới, anh một mình leo lên tu viện trên cao giữa thành phố núi đá Petra, Jordan.


Những ngày đầu đông, khi bắc bán cầu chìm trong cơn se lạnh thì Linh lại tận hưởng một mùa xuân ấm áp ở Nam Phi, với những hàng phượng tím và Protea — Quốc hoa Nam Phi nở rộ trên khắp tất cả con đường ở các thành phố.


Trò chuyện nhiều lần với Linh, khi hỏi động lực nào đã giúp anh đi nhiều như thế, tôi luôn nhận được câu trả lời "Tôi chỉ là một người may mắn". Linh cười khi gọi niềm đam mê du lịch của mình là "cơn nghiện ngập kéo dài". Với anh, có một công việc, một người sếp tốt, kiếm ra tiền, có sức khỏe để đi có lẽ là may mắn lắm rồi.


"Tôi viết blog như một cách viết nhật ký ghi lại những chuyến đi của mình, để đến khi già nhìn lại và nhớ được một quãng thời gian tuyệt vời đã có. Tôi không viết blog để kiêu hãnh nói rằng đã đi được chừng đó nơi, xài hết chừng đó tiền." Linh tâm sự. "Tôi chỉ mong sao tất cả những người Việt từng nói "Ước gì mình đi được như thế" rồi một ngày cũng sẽ thực hiện chuyến đi của mình. "


Có lẽ vì vậy mà đọc blog của Linh, mọi người đều có thể tìm thấy cụ thể đường đi nước bước để thực hiện chuyến đi. Linh cho biết anh nhận được rất nhiều lời nhờ giúp làm quân sư về chi phí, điểm đến cũng như lịch trình từ những người thường xuyên đọc blog. Một đôi lần các công ty lữ hành cũng cần nhờ đến kiến thức rộng lớn mà anh tích cóp được từ các chuyến đi, và anh đều tư vấn miễn phí. Với Linh, đó là cách anh chia sẻ cái "may mắn" của mình với người khác, giống như việc hàng năm, anh vẫn đều đặn làm từ thiện ở vùng quê của mình.

Xem bài viết đầy đủ

Categories: , , ,

0 nhận xét:

Đăng nhận xét