Được tạo bởi Blogger.

Lưu trữ Blog

Thứ Hai, 3 tháng 10, 2011


Máu lãng tử trong vẫn còn sau khi đã rửa tay gác kiếm đi tìm trầm, tìm vàng.


Ngô Khải Hoàng, một bạn trẻ thường được đi cùng anh gọi anh là gã thì đặc biệt mê “món” guitar của anh. “Món guitar này gã tự học trong những năm cô đơn giữa rừng thiêng nước độc. Gã làm gì đọc sách. Nhạc lý cắn đôi gã cũng chả biết luôn nhưng chơi guitar rất hay và ngẫu hứng. Hay hơn nữa là thêm giọng hát nhừa nhựa mà cơn sốt rét "ban tặng" năm xưa của gã cất lên. Gã giúp những buổi họp mặt kéo dài không muốn dứt”, Hoàng kể.


Anh còn có một thú chơi chim. Đi khắp nơi nhưng không bao giờ anh quên lũ chim của mình. Đặc biệt, anh chỉ thích chim chào mào. Mà ở đời cũng lạ, lũ chim chào mào cũng như quấn hơi anh. Chẳng hiểu sao chúng cứ líu ríu quanh nhà anh suốt ngày mà hót ríu rít. “Vui nhất là đi đâu một vài ngày về nhà, lũ chim trong lồng líu ra líu ríu như chào mình. Rồi lũ chim ngoài sân thì sà xuống sân đợi cho ăn như bầy con nít vậy”, anh nói hồn nhiên.


Anh nói đây là hoa mận rừng.


Và đây là rêu trên những tảng đá. Đây từng là bức tường anh dựa những năm đi rừng.

Xem bài viết đầy đủ

0 nhận xét:

Đăng nhận xét