Được tạo bởi Blogger.

Lưu trữ Blog

Thứ Tư, 5 tháng 10, 2011


Chớm lạnh, nhớ kẹo kéo, kẹo lạc, kẹo dồi. Kiếm một quán xá vỉa hè nào đó để ngồi nhấm nháp kẹo lạc, kẹo dồi thấy thật ấm lòng. Tưởng không trên đời này không còn món kẹo nào ngon hơn thế nữa!


Rang lạc để làm kẹo phải cực kỳ khéo: lạc vừa chín đủ độ ngậy, không quá vàng và không non. Lạc rang trên chảo gang, đảo đều tay, lửa liu điu (lửa thật nhỏ). Chờ có mùi thơm và quan sát hạt lạc để đoán lạc chín khoảng 80% thì đổ vào một cái khăn hoặc giấy ủ cho lạc chín hẳn và dóc vỏ. Đổ lạc ra một cái mẹt, lấy tay xát qua, vỏ lạc rời khỏi vỏ một cách rất “ngoan ngoãn”. Thêm một vài động tác “sàng, xảy” để vỏ lạc bay khỏi mẹt.


Kẹo lạc ngày xưa thường để vào một cái lọ thủy tinh hoặc lọ nhựa, trong có trải lớp bột nếp, không có vỏ bọc. Kẹo lạc bây giờ có thêm vừng rắc hai bên, gói trong giấy bóng rất đẹp và có cả mùi hương vani nữa. Đi uống trà ở vỉa hè hay ở những quán trà đạo vẫn thấy kẹo lạc. Đúng là uống trà mà không có đĩa kẹo lạc thì mất vui.


Về các vùng Đường Lâm – Sơn Tây, khu vực Hà Nam, Nam Định, thấy người ta bán nhiều kẹo dồi chó.



Kẹo có cái vỏ mỏng, trắng phau, giòn tan. Cho chiếc kẹo lên miệng, cắn bao giờ cũng phải đỡ tay ở dưới vì những mảnh kẹo xung quanh sẽ vỡ vụn và rớt xuống tay. Kẹo có vị ngọt, ngậy ngậy, càng nhai lâu càng thấy thú vị. Thêm hớp trà nóng sẽ thấy vị ngọt, vị ngậy, vị chan chát qua lưỡi, đọng lại ở cuống họng rất lâu.

Xem bài viết đầy đủ

0 nhận xét:

Đăng nhận xét