Được tạo bởi Blogger.

Lưu trữ Blog

Thứ Sáu, 4 tháng 5, 2012


Khác hẳn với những căn nhà sàn vững chãi, những tuyến đường láng nhựa thẳng tắp chạy dọc theo con đường Trường Sơn công nghiệp hóa, bản Hoo nằm khá biệt lập với bên ngoài. Đến mùa xuống giống, bà con A Năm lũ lượt kéo vào thung Hoo gieo xuống những hạt mầm của sự sống, là nguồn lương thực chính cho bản làng trải qua mùa giáp hạt.


Con đường mòn dẫn vào thung lũng Hoo rất hiểm trở. Mặt đường có nơi rộng chưa đến nửa mét, một bên là vách núi đá chênh vênh, bên kia là vực sâu hàng chục mét, lởm chởm đá suối. Có những đoạn dốc cheo leo, bà con phải đóng từng hàng cọc cây để bám víu. Người dân cho biết, vào mùa lũ, con đường mòn vốn đã hiểm trở này càng trở nên hung dữ hơn. Thường thì người dân thôn A Năm ít đi vào Hoo khi nước lớn. Tuy nhiên, vì cuộc sống mưu sinh, vì thiếu lương thực, nhiều người đành mạo hiểm với tử thần, vượt núi A Noong vào bản Hoo để gùi những củ khoai, củ sắn, bắp ngô còn chưa kịp thu hoạch. Và, cũng không ít người đã vĩnh viễn nằm lại với núi rừng xa xôi này.


Thời điểm này bắt đầu một mùa vụ mới. Con đường mòn dẫn vào bản vì thế nhộn nhịp hơn. Từng nhóm người vai mang gùi, tay xách cơm nắm hối hả chen nhau lên rẫy. Với những người không quen vượt núi rừng hiểm trở như chúng tôi quả vất vả thật, nhưng do có đông đảo bà con cùng trò chuyện, có cảnh sắc núi rừng quyến rũ nên nhọc nhằn mấy rồi cũng quên.


Qua khỏi dãy núi A Noong, trước mặt chúng tôi bây giờ là thung lũng nằm chênh vênh tựa vào dãy núi đá, giữa những tán rừng heo hút nơi đại ngàn. Nhìn từ xa, thung Hoo nằm yên bình, xinh đẹp như một bức tranh sơn thủy hữu tình. Từng thửa ruộng, nương ngô, bãi sắn,… đang đầu mùa xuống giống, xanh non mơn mởn.


Thung lũng Hoo đã nuôi lớn biết bao thế hệ con em dân A Năm. Ông Hồ Ngọc Tuông (70 tuổi, thôn A Năm) cho hay: “Bản Hoo nằm xa nhưng đất đai màu mỡ, ngoài kia đất làng mình bị thủy điện nó lấy hết rồi, không còn nơi cho mình đâm hạt ngô xuống. Bà con không vào đây canh tác thì cũng rủ nhau đi đào vàng, ngày kiếm được mấy chục nghìn. Mình ở lại đây đã 5 mùa rẫy, không ra được nữa, đường xa quá".


Nhìn những bữa cơm đạm bạc, chúng tôi không nghĩ dân A Năm có đủ sức để băng rừng, lội suối, dốc sức trên nương rẫy. Ấy thế mà đã qua bao nhiêu thế hệ, thung lũng Hoo vẫn tiếp tục xanh tốt chính nhờ những đôi bàn tay cần cù, chịu khó này.

Xem bài viết đầy đủ

0 nhận xét:

Đăng nhận xét