Được tạo bởi Blogger.

Lưu trữ Blog

Thứ Ba, 17 tháng 4, 2012


Tôi đưa Andre tới xứ điều bằng chuyến phà đi Cát Lái vào sáng sớm tinh mơ, khi đôi bờ sông Sài Gòn mới tỉnh giấc, lấp lánh ánh bình minh hồng rực phản chiếu muôn màu lộng lẫy.


Chúng tôi ghé vô nhà người quen, rồi đi dạo dưới các tán điều cổ thụ trái chi chít, giơ tay hái liền cả chùm chín mọng, cắn miếng nhỏ thôi nước tươm ào ào mát rượi. Quả là trái duy nhất hạt bên ngoài treo tòong teng giữa trời, hạt ra đời trước trái mới ngộ! Lũ bìm bịp, sáo đen, sáo nâu tranh nhau mổ điều trên cành loạn xạ um xùm.


Thích nhất là được lội bộ ngang dọc lòng thác, nước ngập tới đầu gối, đá xếp chồng chất gập ghềnh. Nước mát lạnh thấy rõ cả đáy lẫn những con cá trốn chạy quanh các hốc đá.


Bướm không hiểu sao mà nhiều quá, bay rợp trời, quấn quít quanh hai chiếc xe của chúng tôi, đủ màu sắc rực rỡ, cứ chấp chới xanh, trắng, vàng, nâu, tím, như những đám mây hồ điệp tưng bừng. Không gian im lắng chỉ có tiếng chim hót, vượn hú và muôn vàn tiếng thú rừng lạ lẫm, cổ thụ cao to vút không thấy ngọn.


Cổ thụ trong Vườn Quốc Gia


Mộ thạch Hàng Giòn

Xem bài viết đầy đủ

Categories: ,

0 nhận xét:

Đăng nhận xét